VỪA CUA LẠI VỢ HE THÌ SỐNG LẠI - Chapter 02

Báo Lỗi Truyện



Báo Lỗi
  1. Gấu Cam Team
  2. VỪA CUA LẠI VỢ HE THÌ SỐNG LẠI
  3. Chapter 02

Bạn Đang Đọc Truyện VỪA CUA LẠI VỢ HE THÌ SỐNG LẠI Chapter 02 Tại Gấu Cam Team. Truyện VỪA CUA LẠI VỢ HE THÌ SỐNG LẠI Luôn Được Cập Nhật Liên Tục Tại Gấu Cam Team.
Vì Thế Hãy Share Cũng Như Comment Để Ủng Hộ Gấu Cam Team Có Động Lực Úp Truyện Nha.

 Chương 02: Triệu Thuấn tuổi trẻ

Mũi lạc đà, giữa mày còn có một nốt ruồi, người nam sinh để tóc húi cua này rõ ràng là Đàm Phi Chu phiên bản tuổi trẻ mà. 

Phương Lăng ngơ ngác mà nhìn người. 

Chẳng lẽ là ngày gặp, đêm mơ?

Bằng không tại sao y ban ngày vừa mới cùng lão Đàm uống xong trà, buổi tối liền mơ thấy hắn, vẫn là lão Đàm lúc trẻ.

"Phương Tiểu Lăng ~ người anh em !! Ông tỉnh rồi thì nhanh chân lên, bằng không xôi gà thật sự không còn, ông cũng không phải không biết xôi gà căng tin bán rất chạy a, lần trước chúng ta liền đi chậm ba phút, kết quả liền lá sen cũng không còn." Đàm Phi Chu thấy Phương Lăng trợn mắt, liền lôi kéo người từ trên giường xuống. 

Đối phương tay là ấm áp, nhiệt độ cơ thể như thường, lại làm Phương Lăng đôi mắt hơi hơi trợn to. 

Y từng đêm ngủ mơ nhiều lần, nhưng chưa từng giống như bây giờ cảm nhận rõ ràng, các chi tiết đều dị thường chân thực, vẫn là lần đầu tiên.......

Đàm Phi Chu táng một phát vào trên lưng Phương Lăng, "Đừng lề mề, nhanh nhanh lên ! Hôm nay sớm đọc môn ngữ văn, Chương đầu trọc khẳng định sẽ sớm tới phòng học giám sát, đừng nói đến muộn, liền tính là đến sát nút đều bị hắn mắng một trận."

Phương Lăng cứng đờ.

Trên lưng đau đơn rất thật, đối phương lải nhải nói chui vào trong tai y.

Mỗi một câu đều quen thuộc lại xa lạ, giống như vượt qua xa xôi thời gian mới tới bên cạnh hắn. 

Phương Lăng cứng đờ quay đầu, "Lão Đàm, chúng ta năm nay học lớp mấy?"

Đàm Phi Chu vẻ mặt như trời muốn sụp xuống, "U là trời, ông còn chưa tỉnh ngủ hả? Lớp 12 a ! Chúng ta học cuối cấp rồi ! Nói mau, hôm nay ông bị sao thế, như thế nào mà cứ ngu ngu ngơ ngơ vậy?"

Nói, Đàm Phi Chu một tay đem Phương Lăng túm xuống giường, sau đó đẩy đi đến ban công, "Ông mau rửa mặt đi, cho tỉnh tỉnh mộng."

Hơi lạnh của nước phất qua gương mặt, Phương Lăng đứng ở bồn rửa mặt, ngắm nhìn bình minh ở phía xa chân trời, trong lòng không khỏi hoảng hốt. 

Lớp 12?

Đàm Phi Chu nói năm nay lớp 12?

Dùng sức véo chính mình một cái, đau đớn rõ ràng, Phương Lăng hít một ngụm khí lạnh.

Nếu hết thảy những điều này là thật không phải mộng thì rất có thể y thật sự quay ngược quá khứ trở về lớp 12.

Hồi cuối cấp 3, y trông như thế nào a?

Trên vách tường bên cạnh bồn rửa mặt có treo gương, Phương Lăng nhìn vào, thấy được một gương mặt hơi xa lạ.

Trong gương thiếu niên trên mặt còn mấy nốt bệnh thủy đậu chưa hoàn toàn khỏi, da y trắng nõn, trên gương mặt có khuynh hướng tròn tròn, mềm mềm, hàm dưới cũng mượt mà.

Đúng rồi, so với đẹp trai, hiện tại nhiều người càng cảm thấy y là thiếu niên đáng yêu, bởi vì một năm này y vẫn hơi béo, béo đến giống gấu trúc mũm mĩm.

Mà y nhớ rõ bệnh thủy đậu xảy ra vào tháng 11, cho nên hiện tại hẳn là học kỳ 1 lớp 12. 

Tháng 11 lớp 12 ?!!

Hết thảy còn kịp, mẹ còn không rời đi nhân thế !

"Phương Tiểu Lăng ! Nhanh nhanh lên ~"

Phương Lăng hoảng hốt, vội vàng cầm lấy ly súc miệng đánh răng. 

May nhờ trước kia y thích hoạt hình Pikachu, y chuẩn xác tìm đúng ly súc miệng của mình. 

Sau khi rửa mặt xong, ăn mặc đồng phục màu xanh da trời Phương Lăng chuẩn bị ra cửa.

Thấy Phương Lăng đôi tay trống trơn hướng phía ngoài đi, Đàm Phi Chu vội vàng đem người gọi lại, "Phương Tiểu Lăng, ông quên cầm đồ vật."

Phương Lăng sờ sờ túi, "Thẻ gọi cơm ở trong túi tôi rồi."

"Không phải thẻ gọi cơm, là cái này~" Đàm Phi Chu xách một cái hộp quà ở trên bàn lên, "Ông tối hôm qua trước khi ngủ không phải còn niệm 800 biến lễ vật tình yêu à!"

Kia hộp quà đại khái to bằng bàn tay, thoạt nhìn tinh tế nhỏ xinh, bên ngoài được bọc giấy hoa trên cùng là nơ con bướm, mỗi cái đều màu hồng tình yêu.

Phương Lăng: "....."

Đàm Phi Chu nhướng mày, "Ông đây là cái biểu cảm gì? Ông tối hôm qua rõ ràng còn đối với nó như cục cưng à, nói hôm nay liền phải đem nó tặng cho Triệu Thuấn để tăng độ hảo cảm."

Bĩu môi, Đàm Phi Chu tiếp tục nói: "Tuy rằng tôi cảm thấy ông không tất yếu phải tặng hắn quà, nhưng xem tối qua ông khẩn trương như vậy, vẫn là đến nhắc ông, miễn cho ông chờ lúc nữa lại mất công quay về một chuyến để lấy quà."

Phương Lăng: "..........."

Đàm Phi Chu đem hộp quà trong tay nhét vào trong lòng ngực Phương Lăng, sau đó đem người đẩy ra ký túc xá, chính mình sau lưng cũng theo ra ngoài.

Cửa ký túc xá bang một tiếng đóng lại. 

Đàm Phi Chu: "Đi đi đi, chúng ta đi căng tin ~"

Hình ảnh sáng sớm cấp 3, ở Phương Lăng lên đại học, lại hoặc là lúc đi làm, đều thường xuyên sẽ hồi tưởng đến. 

Ở trời chưa hoàn toàn sáng hẳn, những ánh đèn ký túc xá vẫn sáng rọi, xua bớt đi đêm tối. Nhà ăn dành cho học sinh như một quái vật lớn nằm ngay cạnh ký túc xá, cũng tựa tòa nhà ồn ào bên cạnh, từng cột đèn đem tầng một, tầng hai nhà ăn chiếu đến sáng sủa. 

Ăn mặc đồng phục màu xanh lam học sinh rõ ràng mới từ trong mộng tỉnh lại, lại cảm giác giống như mới từ trong ngục giam được thả ra ngoài. 

Tinh thần trường học phấn chấn bồng bột, tràn đầy nhiệt tình của người trẻ tuổi không chịu thua. 

"Dì à, con muốn một suất mì, thêm mọc, trứng sủi cảo, còn có trứng luộc trong nước trà !"

"Cô ơi, con muốn một suất cơm chiên, một suất xôi gà thêm đậu xanh, còn một phần thêm trứng luộc trong nước trà hoành thánh, toàn bộ tách ra trả tiền."

"Dì ơi,......."

Thời điểm Đàm Phi Chu cùng Phương Lăng chạy đến căng tin, nhà ăn đã có không ít người xếp hàng. 

Ô cửa sổ nhà ăn không ít, nhưng mỗi một ô xếp hàng dài tới tám chín mét. 

Đàm Phi Chu chạy nhanh lôi kéo Phương Lăng gia nhập trong đội ngũ xếp hàng, sau đó ngó ngang ngó dọc, "Ai~ người phía trước nhiều quá, chúng ta tới hơi muộn, Phương Tiểu Lăng tất cả tại ngươi chậm trễ!"

Ca thán lại không thấy đáp lại, Đàm Phi Chu quay đầu lại xem xét, chỉ thấy ánh mắt Phương Lăng phóng không, ánh mắt không có tiêu điểm. 

Y cư nhiên đang ngẩn người !

Đàm Phi Chu dùng khuỷu tay chạm chạm bụng Phương Lăng, "Phương Tiểu Lăng, ngươi hôm nay có điểm không thích hợp, làm sao vậy? Ngươi có tâm sự sao?"

Hắn cùng Phương Lăng làm bạn cùng phòng hai năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương. 

Phương Lăng phiền muộn thở dài. "Là có một chút."

Dù là ai khi thức dậy, phát hiện chính mình trẻ lại quay về cấp 3, trong lòng đều không thể không bình tĩnh. 

Hiện tại tâm tình phức tạp, kích động có, phấn khởi có, nhưng trong đó giống như lại có một chút không thể nói....tiếc nuối. 

Đàm Phi Chu cười haha, "Tôi biết rồi, ông nhất định suy nghĩ, chờ lát nữa như thế nào lễ phép lại dí dóm đem quà tặng cho Triệu Thuấn."

Thời gian ra cửa quá gấp gáp, Phương Lăng không thể đem quà đặt lại ký túc xá.

Y cầm một đường, hiện tại còn cầm. 

Ở căng tin người ra người vào này, Phương Lăng cầm trong tay một hộp quà màu hồng rất nổi bật, có không ít người tò mò hướng về phía y xem.

*

Nếu thay đổi là người khác, nói không chừng sẽ ngượng ngùng đem hộp quà giấu đi, nhưng tâm lý Phương Lăng đã là cái nam trung niên 55 tuổi rồi a.

Trông cậy vào một ông già bởi vì một hộp quà nho nhỏ thẹn thùng?

Thôi bỏ đi.

Cô bán cơm tốc độ tay đáng giá khen thưởng, đội ngũ chờ cơm nhanh chóng rút ngắn, thực mau liền đến phiên Đàm Phi Chu.

Đàm Phi Chu vội vàng nói: "Dì à, con muốn một suất xôi gà, lại thêm hai quả trứng luộc trong nước trà !"

Dì duỗi tay ra, đem một con gà cuối cùng trên mâm sắt lớn, lại từ bên cạnh cầm hai quả trứng luộc trong nước trà, bỏ vào phần xôi, cuối cùng dùng một bao nilon đem chúng gói lại cùng nhau.

Gói xong hướng ra ngoài ô cửa sổ, lưu loát ấn máy. 

Đàm Phi Chu lại sửng sốt, "Phương Tiểu Lăng, xôi gà của ông giống như không còn."

Dì bán hàng thúc giục, "Xoát thẻ trả tiền, người tiếp theo!"

Đàm Phi Chu vội vàng xoát thẻ cơm, đứng sang một bên chờ, để Phương Lăng lên vị trí lấy đồ.

Phương Lăng ánh mắt đảo qua những mâm thức ăn sáng đặt ở bên trong ô cửa sổ, lại hoặc là thùng sắt chứa mì phở.

Thức ăn thuộc trường Kinh Hải nhất trung khá tốt, chỉ là bữa sáng thôi mà còn phân chia thành hai mươi loại, cực kỳ đa dạng thỏa mãn mọi khẩu vị của một đám thanh thiếu niên trong trường học. 

Phương Lăng: "Một chén cháo thịt nạc, hai cái bánh bao thịt, một quả trứng luộc trong nước trà."

Đàm Phi Chu chậc chậc hai tiếng, "Ông hôm nay thật sự là lạ nha, cư nhiên lại ăn cháo thịt lạc? Quá thanh đạm đi, như vậy dưỡng sinh, không biết còn tưởng rằng ông năm nay năm hay sáu mươi tuổi."

Phương Lăng đón lấy bữa sáng dừng một chốc, "Tôi hiện tại trước tiên đến thời kỳ người già."

Đàm Phi Chu: "Ha ha ha, thằng nhóc này, ông bây giờ còn biết nói đùa đấy."

Khoảng cách tiết đầu tiên còn hai mươi phút, cũng đủ Phương Lăng cùng Đàm Phi Chu ở căng tin ăn xong bữa sáng. 

Hai người tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống. 

Tại đây dần dần sang cái lạnh cuối mùa thu, cháo nóng xuống bụng thật sự là một việc làm người ta thích thú. 

Phương Lăng tâm lý dần dần bình tĩnh trở lại. 

Này một năm là lớp 12, là thời điểm mà mỗi khi y hồi tưởng đều không khỏi tiếc nuối. 

Mà hiện tại, y thế nhưng lại một lần nữa về tới một năm này.

Năm mà y thi đại học, mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, bố lộ ra bộ mặt hoàn toàn khác sau khi mẹ qua đời, đại học A lý tưởng, cùng với........ Triệu Thuấn. 

Vô số hình ảnh kỳ quái giống như xoay quanh, cuối cùng lại một tấm một tấm xếp chỉnh tề như bài poker, trật tự rõ ràng xuất hiện ở trong đầu Phương Lăng. 

Đàm Phi Chu ngồi ở đối diện Phương Lăng, nhìn người đối diện không nhanh không chậm ăn cháo nóng. 

Động tác của y mang theo điểm nói không nên lời đẹp ưu nhã, giống như một bước tranh thủy mặc vẽ từ người nổi tiếng, cũng giống như mấy vị nhà thơ ngâm nga từng từ lịch sự, tao nhã. 

Mặt vẫn là gương mặt Đàm Phi Chu quen thuộc, nhưng hắn lại cảm thấy Phương Lăng không giống nhau. 

Đàm Phi Chu gãi gãi đầu, lại nói không nên lời nơi nào không giống nhau. 

Khóe mắt dư quang thoáng nhìn một thân ảnh cao lớn, Đàm Phi Chu đôi mắt trợn to, vội vàng dùng mũi chân đá đá Phương Lăng. 

"Hắn xuất hiện ! Phương Tiểu Lăng, ông là hiện tại qua đem quà tặng cho hắn, hay vẫn là trở về lớp rồi nói sau?"

Phương Lăng hơi ngẩn người, quay đầu xem xét, sau đó liếc mắt một cái liền nhận ra Triệu Thuấn ở cách đó không xa. 

Tuổi trẻ Triệu Thuấn, 18 tuổi Triệu Thuấn.

Hiện tại gần bắt đầu vào đông, thời tiết so với lúc trước lạnh không ít, rất nhiều học sinh đều thay đồng phục mùa đông. Có chút sợ lạnh nữ sinh thậm chí còn đem áo khoác đồng phục cởi ra, thay vào áo bông dày của chính mình. 

Nhưng Triệu Thuấn bất đồng, cao cao lớn lớn nam sinh giống như hoàn toàn cùng rét lạnh ngăn cách, hắn còn mặc đồng phục mùa hè, cổ áo hai viên cúc một cái cũng không đóng, lộ ra một mảng ngực rắn chắc màu lúa mạch. 

18 tuổi Triệu Thuấn, giống đầu sói hoang trên thảo nguyên vĩnh viễn không học được đầu hàng, kiêu ngạo thật sự. 

Nhìn gương mặt quen thuộc kia, lại là mặt quá mức tuổi trẻ, Phương Lăng có trong nháy mắt hoảng hốt. 

Tối hôm qua cùng y sát vai nhau xem điện ảnh, lải nhải chê bai đồ ăn nhà hàng còn không có ngon bằng thức ăn hắn làm là lão Triệu, hiện tại lại là tiểu Triệu với dáng vẻ "ông đây là bố đời thiên hạ, mày biết bố mày là ai không?"

Nói thật, hiện tại Phương Lăng tâm tình rất phức tạp. 

Giống như có điểm thích thú, cũng giống như có điểm phiền muộn. 

 Tựa hồ chú ý tới có người đang nhìn hắn, Triệu Thuấn quay đầu lại, ánh mắt như chim ưng lập tức liền chuẩn xác dính vào người Phương Lăng. 

Trước nhìn mắt Phương Lăng, sau đó ánh mắt dời xuống, chuyển qua cái hộp quà hết sức lòe loẹt đặt ở trên bàn kia. 

Triệu Thuấn hai hàng mi nhăn lại, ngữ khí ghét bỏ, "Phương Lăng, cậu đừng nói cho tôi biết cái đồ vật ẻo lả này, chính là quà mà ngày hôm qua cậu nói sẽ tặng tôi đó. Nếu đúng, vậy cậu đừng tặng cho tôi, tôi không cần."

Phương Lăng : "..................."

Đàm Phi Chu nhớ tới đôi mắt sáng rọi tối hôm qua của Phương lăng, bộ dáng cực kỳ yêu quý hộp quà, nhịn không được nói, "Cái gì ẻo lả, Triệu Thuấn, cậu đừng quá quá........"

Phương Lăng ngăn lại Đàm Phi Chu, ở hai người đều nhìn chăm chú, trắng nón mượt mà ngón tay vài động tác liền đêm quà mở ra. 

Nói thật qua nhiều năm, Phương Lăng đã không nhớ rõ hộp này đựng cái gì. 

Hộp quà mở ra, lộ ra bên trọng một bộ thẻ gọi cơm. 

Là bộ thẻ gọi cơm được đặt theo yêu cầu. 

Trên mặt in ấn một người chơi bóng rổ siêu cấp nổi tiếng của NBA, bộ thẻ một mặt là tư thế ném bóng rổ, một mặt khác còn lại là quán quân trong đội bóng rổ giải league NBA, hạnh phúc cầm cúp trong tay, cười lộ ra một hàng răng trắng. 

Bộ thẻ hiển nhiên là trải qua tỉ mỉ lựa chọn, nhìn gần nhìn xa đều không thể bắt bẻ. 

Phương Lăng nhìn đến bộ thẻ này mới nhớ tới, lúc tuổi trẻ Triệu Thuấn cực kỳ thích vị siêu sao bóng rổ NBA này. 

Như là, giày chơi bóng muốn cùng hắn giống nhau, đều mua bản số lượng có hạng; dùng nhiều tiền thu mua quả bóng rổ mà đối phương ký tên; đêm số áo siêu sao đổi thành con số may mắn của mình,.....

Nếu theo fans giới giải trí tới phân cấp, lúc này Triệu Thuấn hiển nhiên chính là fan trung thành, hơn nữa còn sẽ là loại fan nhiều tiền a !

Ở bộ thẻ cơm lấy ra trong nháy mắt kia, Triệu Thuấn đứng hình. 

Phương Lăng lấy ra thẻ cơm của mình, một bên đem thẻ cơm của mình đặt vào hộp quà, một bên chậm rì rì mà nói: "Cũng đúng, loại đồ vật ẻo lả này, cậu không thích cũng thực bình thường."

Không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bộ thẻ, muốn nói lại thôi Triệu Thuấn: "....."

-----

Tác giả có lời muốn nói: Trọng sinh Phương Lăng kỳ thật có điểm phúc hắc :3

Từ Khóa: Đọc Truyện VỪA CUA LẠI VỢ HE THÌ SỐNG LẠI - Chapter 02 Tiếng Việt, Truyện VỪA CUA LẠI VỢ HE THÌ SỐNG LẠI - Chapter 02 Sớm Nhất Tại Gấu Cam Team, Đọc Chapter 02 Online, Chapter 02 Truyện tranh đam mỹ, manhua, VỪA CUA LẠI VỢ HE THÌ SỐNG LẠI - Chapter 02 truyenboylove, Truyện VỪA CUA LẠI VỢ HE THÌ SỐNG LẠI danmei, Đăng truyện đam mỹ , Gấu Cam Team

BÌNH LUẬN (0)

Sắp Xếp
Lên Đầu Trang